Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010
THẠCH THẢO
Ta lang thang một sớm mùa thu
Giọt sương trắng đọng mềm trên lá cỏ
Con đường vắng ngập tràn nắng gió
Bỗng bâng khuâng một sắc tím lưng đồi.
Giữa không gian của trời thu xanh ngát
Vài áng mây lững thững tìm nhau
Thạch Thảo tím kể chuyện tình chung thủy
Chuyện tình yêu nắng gió đại ngàn.
Chuyện kể rằng chàng Gió đã ra đi
Tìm nàng Nắng khi hoàng hôn buông xuống
Không tìm gặp, trong đau thương tuyệt vọng
Tim vỡ tan trên dốc đá đại ngàn…
Bình minh đến Nắng quay về tìm Gió
Nhưng đã muộn màng, nàng khóc ngất bên anh
Giọt nước mắt thấm vào nơi tim ấy
Hóa loài hoa chung thủy đợi chờ.
Qua ngàn năm và nhiều năm sau nữa
Sắc tím đợi chờ vẫn thắm mỗi bình minh
Loài hoa vẫn lung linh bên dốc đá
Minh chứng cho tình Nắng Gió ngàn đời
Ta thấy lòng chợt thoáng chơi vơi
Ôi Thạch Thảo! Tím trời Thu, Thạch Thảo!
Thạch Thảo Tím
Có một loài hoa chẳng rực rỡ sắc hương
Lặng lẽ thả vào chiều dìu dịu tím
Lặng lẽ chờ một tia nhìn âu yếm
Lặng lẽ buồn, sắc tím cứ chênh chao
Em vẫn yêu không gian tím thuở nào
Khi anh tặng em bó hoa có nhành thạch thảo
Anh bối rối cười, một góc trời chao đảo
Tím loang dần, đêm bỗng hóa trang thơ
Đâu phải chỉ là một thoáng bâng quơ
Khi sắc tím cứ nao lòng đến vậy
Màu thủy chung hai ta cùng tìm thấy
Thạch thảo rạng ngời, phớt tím trải mênh mang.
Hoa vẫn mong manh, thanh khiết, dịu dàng
Trong ráng chiều vẫn tím màu nhung nhớ
E ấp giữa một vườn hoa rực rỡ
Thạch thảo lặng thầm nhuộm tím những yêu thương
ĐỜI HOA THẠCH THẢO
Tôi khóc cho đời loài hoa Thạch Thảo
Có bao lần nghệ sĩ hát mộng mơ
Hòa vào nhau những cung điệu ngây ngô
Lời điệp khúc vỡ tan loài hoa dại
Ôi! loài hoa vỡ mang nhiều ngang trái
Cánh xoải ra khua con gió buông sầu
Nhụy hoe vàng nhẹ vuốt chút thương đau
Phơi màu tím, tính tháng ngày bạc bẽo
Thương Thạch Thảo! sống kiếp người muôn nẽo
Tắm gian truân, dầm đầy bụi phong trần
Dáng rả rời, cội rễ, mòn gót chân
Rồi hoa dại cũng vùi vào quên lãng
Tôi khóc cho đời loài hoa lãng mạn
Đã có lần thầm vẽ nét yêu hoa
Nhưng không sao vẽ được nét hiền hòa
Vì hoa ấy kiêu sa và tuyệt diệu
Nhớ những khi tôi dạo buổi chiều
Cành hoa Thạch Thảo bỗng liêu xiêu
Phất phơ theo gió chịu đau đớn
Lặng lẽ qua ngày trông đáng yêu
Sớm biết rằng đây... hoa sướng ít
Đã nghe từ ấy... chuyện buồn nhiều
Trong tôi, choáng váng một màu tím
Tự khẽ than thầm đời quạnh hiu
Loài hoa Thạch Thảo tôi yêu
Mong đừng bẻ gãy, nương chìu giùm tôi!
Ngàn mây ơi sao tôi cứ bồi hồi,
Khi Thạch Thảo nở bên đồi lộng gió.
Hoa có thấu chăng lòng tôi rất thật,
Tím trời mây tím cả nỗi chờ mong.
Này hoa ơi xin cho tôi lời an ủi,
Chỉ một đoá thôi đủ cho khối lòng tôi.
Giữa chiều nghiêng nắng nơi triền đồi lộng gió,
Tôi ngập trong hoa, Thạch Thảo ngập lòng tôi.
Em vẫn thế vẫn là hoa thạch thảo
Dẫu cuộc đời gian khó vẫn vươn lên
Chẳng chùn chân chẳng bỏ cuộc ươn hèn
Hoa tươi nở tràn lan đầy sức sống
Em mang đến cho đời nhiều hy vọng
Cả hồn anh rừng tím nhạt, muôn hương
Theo bướm ong bay lượn dẫn đưa đường
Nghe tiếng gió vi vu mừng nắng Hạ
Cánh đồng hoa ngập vào hồn rộn rã
Những tiếng cười thiếu nữ bón chăm hoa
Như tiếng chim dưới ánh nắng chan hòa
Anh bỗng hiểu thế nào là hạnh phúc
Nhịp kỳ diệu loạn rung trong lồng ngực
Rất tuyệt vời như cảm giác chơi vơi
Vầng trăng thu rằm tháng Tám lưng trời
Trong đôi mắt trẻ thơ đêm cổ tích
Thạch Thảo
Nhìn đâu em?
Dối mình làm gì nữa
Hoa thạch thảo héo trên bậu cửa
Câu thơ ai đó ném qua đường.
Một lưỡi dao găm trong tim hiền dịu.
Khóc ư em?
Không còn khóc được.
Nhưng thôi, đừng cười nữa
Đừng cười
Hoa sẽ héo thêm một lần nữa.
Đêm trú ngụ trong hồn máu ứa.
Đêm thánh thiện hát ca
Đêm nức nở.
Lũ mèo hoang gào lên
Ngõ tối. Rêu mờ
Đi tìm một cuốn sách ước bị bỏ quên.
Có lẽ em cần chăng?
Hay cũng chẳng cần tới nữa!
Ôi, thạch thảo - Hoa dịu dàng bé nhỏ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)