Ngàn mây ơi sao tôi cứ bồi hồi,
Khi Thạch Thảo nở bên đồi lộng gió.
Hoa có thấu chăng lòng tôi rất thật,
Tím trời mây tím cả nỗi chờ mong.
Này hoa ơi xin cho tôi lời an ủi,
Chỉ một đoá thôi đủ cho khối lòng tôi.
Giữa chiều nghiêng nắng nơi triền đồi lộng gió,
Tôi ngập trong hoa, Thạch Thảo ngập lòng tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét