Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

ĐỜI HOA THẠCH THẢO















Tôi khóc cho đời loài hoa Thạch Thảo


Có bao lần nghệ sĩ hát mộng mơ

Hòa vào nhau những cung điệu ngây ngô

Lời điệp khúc vỡ tan loài hoa dại


Ôi! loài hoa vỡ mang nhiều ngang trái

Cánh xoải ra khua con gió buông sầu

Nhụy hoe vàng nhẹ vuốt chút thương đau

Phơi màu tím, tính tháng ngày bạc bẽo


Thương Thạch Thảo! sống kiếp người muôn nẽo

Tắm gian truân, dầm đầy bụi phong trần

Dáng rả rời, cội rễ, mòn gót chân

Rồi hoa dại cũng vùi vào quên lãng


Tôi khóc cho đời loài hoa lãng mạn

Đã có lần thầm vẽ nét yêu hoa

Nhưng không sao vẽ được nét hiền hòa

Vì hoa ấy kiêu sa và tuyệt diệu


Nhớ những khi tôi dạo buổi chiều

Cành hoa Thạch Thảo bỗng liêu xiêu

Phất phơ theo gió chịu đau đớn

Lặng lẽ qua ngày trông đáng yêu

Sớm biết rằng đây... hoa sướng ít

Đã nghe từ ấy... chuyện buồn nhiều

Trong tôi, choáng váng một màu tím

Tự khẽ than thầm đời quạnh hiu


Loài hoa Thạch Thảo tôi yêu

Mong đừng bẻ gãy, nương chìu giùm tôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét